Trong chúng ta không ít người đã từng đọc câu chuyện Cô bé bán diêm của nhà văn Đan Mạch An – Đéc – Xen thì chắc hẳn người đó cũng không thể quên được hình ảnh cô bé bán diêm trong một đêm đông với cái rét cắt da cắt thịt, đôi môi tím tái, bụng đói cồn cào đang lần từng bước đi bán diêm nhưng chẳng ai mua lại còn bị trẻ cùng lứa trêu đùa. Về nhà thì sợ bị người cha trong tình trạng say sỉn đánh đập vì chưa bán nổi một que diêm..Trong thời khắc giao thừa, khi nhà nhà đều sáng rực ánh đèn ,thơm phức mùi đồ ăn thì ngoài đường chỉ còn một mình cô bé ngồi nép một góc tường...Diêm không bán được, cô bé đã liều đánh một que và ánh sáng của que diệm đã đưa em đến một giấc mơ được ngồi trước một lò sưởi ấm áp hàng giờ, nhưng que diêm vụt tắt thì lò sưởi cũng biến mất. Rồi que diêm thứ hai lại được thắp lên với ước mơ nhỏ nhoi được sống hạnh phúc trong ngôi nhà ấm áp với một bữa ăn thịnh soạn...một lần nữa ánh đèn cũng vụt mất, một khuôn mặt thẫn thờ với cái bụng đói meo... Và rồi những ánh lửa tiếp, tiếp theo cứ liên tiếp vụt sáng cho em hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp khi bà nội còn sống. Bà hiện ra với nụ cười hiền hậu, ấm áp và đầy tình thương yêu...